• Thứ Hai tuần XXII Thường Niên
      NGƯỜI SAI TÔI ĐI RAO GIẢNG TIN MỪNG CHO NGƯỜI NGHÈO KHÓ…KHÔNG MỘT TIÊN TRI NÀO ĐƯỢC ĐÓN TIẾP TẠI QUÊ HƯƠNG MÌNH.
      Lời Chúa: Lc 4, 16-30
      Trước khi quyết định trở về quê nhà sau thời gian xa vắng để rao giảng Tin Mừng, có lẽ lòng Chúa nôn nao, bồi hồi khó tả. Bởi vì cuộc trở về đây là một cuộc trở về nơi chôn nhau cắt rốn, trở về quê hương là chùm khế ngọt với đầy ắp biết bao kỷ niệm thân thương một thời đã qua. Nào là những gương mặt thân quen mà mỗi lần gặp là chào nhau rối rít, tay bắt mặt mừng. Nào là vào những ngày Sabát cùng nhau tiến về hội đường để nghe Lời Chúa. Cuộc sống đậm đà tình làng nghĩa xóm. Chúa vẫn dành cho quê hương của Chúa một tình cảm trân trọng và rất tốt đẹp. Nhưng rồi khi Chúa trở về, mọi sự xẩy ra không như ý Chúa muốn. Dân làng của Chúa đổi thay quá nhiều. Họ không chấp nhận Lời Chúa dạy bảo khi Chúa vào trong hội đường rao giảng Tin Mừng ngày sa bát. Họ không chấp nhận con người của Chúa là Đấng được xức dầu và sai đi rao giảng Tin Mừng cho muôn dân. Bởi vì họ cho rằng Chúa là con bác thợ mộc Giuse, Chúa là một người bình thường như bao người khác trong làng chứ có học hành chi đâu mà giảng dạy họ: “ Khi ấy, Chúa Giêsu trở về Nadarét, nơi Người sinh trưởng, và theo thói quen của Người, thì ngày Sabbat, Người vào hội đường. Người đứng dậy để đọc sách. Người ta trao cho Người sách tiên tri Isaia. Mở sách ra, Người gặp ngay đoạn chép rằng: Thánh Thần Chúa ngự trên tôi, vì Ngài xức dầu cho tôi, sai tôi đi rao giảng Tin Mừng cho người nghèo khó, thuyên chữa những tâm hồn sám hối, loan truyền sự giải thoát cho kẻ bị giam cầm, cho người mù được trông thấy, trả tự do cho những kẻ bị áp bức, công bố năm hồng ân và ngày khen thưởng. Người gấp sách lại, trao cho thừa tác viên, và ngồi xuống. Mọi người trong hội đường đều chăm chú nhìn Người. Người bắt đầu nói với họ: Hôm nay ứng nghiệm đoạn Kinh Thánh mà tai các ngươi vừa nghe”. Mọi người đều làm chứng cho Người và thán phục Người về những lời từ miệng Người thốt ra, và họ nói: Người này không phải là con ông Giuse sao? ” ( Lc 4, 16 – 22 ).
      Họ không tin Chúa. Những điều Chúa nói chỗ khác thì người ta nghe và tin Chúa. Cũng điều ấy Chúa nói nơi quê nhà của Chúa để giúp họ từ bỏ tội lỗi thì họ lại không chấp nhận: “ Và Chúa nói với họ: Hẳn các ngươi sắp nói cho Ta nghe câu ngạn ngữ này: Hỡi thầy thuốc hãy chữa lấy chính mình; điều chúng tôi nghe xảy ra ở Caphanaum, ông hãy làm như vậy tại quê hương ông “ ( Lc 4, 23 ). Họ không tin, không chấp nhận thì Chúa đến với những người khác, đến với dân ngoại. Giống như thời Cựu ước xa xưa, khi nạn đói xẩy đến, dân tộc của họ chẳng được ơn mà chỉ có bà góa tại Sarepta thuộc xứ Siđon được ơn là Chúa sai tiên tri Elia đến với bà mà thôi. Cũng có nhiều người phong cùi trong Israel thời tiên tri Êlisêô không được ơn chữa lành mà chỉ có Naaman người Syria được. Chúa nói như vậy để họ tin vào Chúa và Chúa sẽ ban ơn cho họ, còn không tin vào Chúa thì họ cũng giống cha ông họ ngày xưa là chẳng được ơn. Đây là nỗi nhục của họ, họ thua cả dân ngoại. Chúa khơi gợi lòng tự trọng của họ nhưng rồi họ ghét Chúa, căm phẫn Chúa, họ trục xuất Chúa ra khỏi thành. Họ dẫn Chúa lên triền núi để xô Chúa xuống vực thẳm mà giết Chúa. Chúa rẽ qua giữa họ mà đi. Chính hành động này của họ làm cho Chúa đau buồn, thất vọng. Chúa bỏ họ và Chúa đến nơi khác để tiếp tục sứ mạng của Chúa: Khi nghe đến đó, mọi người trong hội đường đều đầy căm phẫn, họ chỗi dậy và trục xuất Người ra khỏi thành. Họ dẫn Người lên triền núi, nơi xây cất thành trì của họ, để xô Người xuống vực thẳm. Nhưng Người rẽ qua giữa họ mà đi “ ( Lc 4, 28 – 30 ).
      Lạy Chúa, xin Chúa đừng để chúng con giống như dân làng của Chúa ngày xưa là không tiếp Chúa, không tin Chúa. Xin cho chúng con luôn biết tiếp đón dù là Chúa đến trong hình hai một em nhỏ, hay là một người lớn, hay là một người nói ra lỗi lầm của chúng con để chúng con sửa đổi và xin Chúa cho chúng con biết nghe Lời Chúa dạy bảo qua bề trên của chúng con để chúng con mỗi ngày sống tốt hơn. Amen.
      Lm Micae Thành Nhân