Nhật ký thiêng liêng 04/7/2025: TIN MỘT NỬA, MỘT NỬA NỖI NIỀM, MỘT NỬA CHƠI VƠI
Có những ngày, tôi thấy mình sống như người đi chân thấp chân cao.
Một bước đặt trên nền đức tin.
Một bước dò dẫm trong thực tại đời thường.
Bên ngoài có vẻ an yên.
Nhưng tôi biết: lòng mình đang không đứng trọn một bên.
Nửa tin. Nửa ngờ. Nửa muốn quay lại. Nửa vẫn đi xa.Tôi vẫn xưng mình là người Công giáo.
Sinh ra trong một gia đình đạo gốc, lớn lên giữa kinh sáng lễ chiều.
Những điều ấy đến với tôi như hơi thở.
Đều đặn, không đặt câu hỏi.
Nhưng cũng chính vì không hỏi, nên tôi chẳng bao giờ biết: mình thật sự tin gì.Rồi tôi đi làm xa.
Bước vào cuộc sống mưu sinh.
Những gì là nếp đạo dần lùi lại phía sau.
Đức tin, từ một điều quen thuộc, trở thành thứ tôi chỉ nhớ đến khi có chuyện buồn.
Còn phần lớn thời gian, tôi chỉ sống sao cho đủ ăn, đủ khỏe, đủ gửi tiền về quê.Tôi làm đủ nghề: bốc vác, chạy xe, phục vụ quán, rồi làm shipper.
Ngày quần quật, đêm gọi về cho người thân,
không phải để kể về mình,
mà để báo cáo: tháng này kiếm được bao nhiêu,
giấy tờ ra sao,
đã gửi tiền chưa.
Chưa ai hỏi tôi: “Con còn đi lễ được không?”
Hay “Có còn cầu nguyện?”
Cũng chẳng ai hỏi: “Lòng con có còn nhớ Chúa không?”Thay vào đó là những câu quen thuộc:
Công việc vất vả không?
Cố gắng lên để sau này còn xây cái nhà khang trang.
Lương tháng này sao rồi?
Khai báo ổn không? Tình hình bắt bớ mạnh không?Rồi cả những người bà con xa cũng tìm đến.
Có người hỏi han vài câu rồi mượn tiền: để xây nhà, để đưa em đi vượt biên, để lo viện phí, để trả nợ.
Có người xin cho tổ chức bác ái.
Có người rủ góp tay “làm việc nghĩa”.
Tin nhắn dồn. Cuộc gọi nhiều.
Ai cũng nói tin tưởng, nhưng tôi thì thấy mình như một tài khoản dễ chuyển.
Như một cây rơm bị rút dần,
không ai hỏi xem: bên trong tôi còn gì?Tôi không trách ai.
Vì thật ra, chính tôi cũng đã quên mất mình.
Tôi không biết đức tin của mình đang ở đâu. Không mất hẳn.
Nhưng mờ nhạt.
Không còn là ánh sáng soi đường, chỉ còn là cái bóng lờ mờ khép nép đi theo phía sau.Tôi nghĩ lại tuổi thơ mình.
Tôi được dạy cách giữ đạo, nhưng không thật sự được dạy cách sống tin.
Biết đọc kinh, nhưng không biết cầu nguyện bằng trái tim.
Biết xưng tội, nhưng không biết làm gì khi lòng mình rối ren.
Biết lễ nghi, nhưng không biết gặp Chúa ở đâu trong đời thường.Thế nên khi đi ra đời, tôi sống bằng một chân mạnh.
Chân thực tế: kiếm sống, lo toan, xoay xở.
Còn chân đức tin thì yếu, bé, mong manh.
Tôi bước chông chênh. Và để khỏi ngã, tôi bám vào những gì giúp mình thấy an toàn: tiền bạc, các mối quan hệ, thói quen, một vài thú vui.
Lòng tôi nghiêng dần về phía đó.Dù vậy, vẫn có những lúc tôi thấy nhớ Chúa. Muốn quay lại. Nhưng quay về không dễ.
Đức tin không phải là thứ bật công tắc là sáng.
Nó cần được vun đắp.
Còn tôi, không có nền, không có chiều sâu, nên khi muốn đứng lại, tôi không biết đặt chân lên đâu.Hôm nay, giữa những mệt mỏi, tôi đọc lại chuyện xưa: Ápraham dâng con.
Tôi không ngạc nhiên vì ông dám dâng Isaac, mà vì ông dám tin Chúa trong một mệnh lệnh vô lý.
Dâng đứa con duy nhất. Đứa con của lời hứa.
Lệnh truyền ấy như nghịch lý, như đánh đố. Vâng cũng dở, không cũng khó xử.
Nhưng ông vẫn đi. Không than vãn. Không mặc cả. Không trì hoãn. Ba ngày lặng lẽ.
Càng đi, lòng càng quặn thắt. Nhưng vẫn đi.Tôi thì khác.
Chúa chưa đòi gì. Chỉ mời sống tử tế, mà tôi còn lưỡng lự.
Chỉ bảo yêu người bên cạnh, mà tôi còn chối khéo.
Chỉ nhắc buông một điều sai, mà tôi còn viện cớ.Tôi không dám buông tay, vì tôi sợ mất. Và rồi tôi đứng lại, không bước xa được.
Nhưng điều khiến tôi lặng đi,
là: Chúa đâu có lấy Isaac.
Người không cần máu.
Chúa chỉ cần biết: con có tin không?
Và khi thấy lòng Ápraham đã đặt trọn vào tay Người, Chúa ngăn tay ông lại.
Isaac được sống. Và đức tin của Ápraham thì được ghi dấu.Tôi nghĩ, Chúa cũng đang nhìn tôi như thế. Không phải để đòi hỏi.
Mà để hỏi: Con có dám tin không, khi không thấy gì rõ ràng?
Con có thể buông, dù chưa biết sẽ nắm gì?
Con có thể bước đi, dù chưa thấy đường?Tôi không cần phải là Ápraham.
Chỉ mong mình dám tin như ông trong một phần rất nhỏ của đời mình.
Tin trong công việc hôm nay. Trong cách tôi sống với người bên cạnh. Trong những chọn lựa nhỏ, thầm lặng, không ai thấy.Tôi nghĩ đến những bạn trẻ khác. Cũng đi làm xa.
Cũng quần quật mỗi ngày. Cũng cố gắng lo cho gia đình.
Giữa tất cả những gánh nặng đó, nhiều người vẫn cố giữ lấy một đốm đức tin, dù rất nhỏ.
Tôi hiểu điều đó quý đến thế nào.Vì đức tin không bắt đầu từ sự anh hùng.
Mà từ một lời thưa nhỏ: “Dạ, con đây.”
Không phải vì con đủ mạnh.
Nhưng vì con muốn bắt đầu lại.🌾
Antonio Nguyễn Quang Tuấn
(Gọi hứng: St 22, 1–19 Apraham dâng con trên núi Amori, bài đọc 1, thứ 5, tuần 13, năm lẻ)
———————