• CHÚA NHẬT LỄ LÁ NĂM C
      Lc 22, 14 – 23, 56
      CUỘC THƯƠNG KHÓ CỦA CHÚA
      Khi Chúa chịu phép rửa tại sông Giođan, Chúa cha tuyên phán Chúa là Con Chí Ái của Chúa Cha, đẹp lòng Chúa Cha mọi đàng. Chúa Cha khen Chúa trước mặt con người nhân loại chúng ta là bởi vì Chúa sống quá khiêm nhường. Chúa đứng về phía chúng ta là tội nhân. Chúa bênh đỡ, phù trì, chở che chúng ta. Chính vì thế mà Chúa Cha đã mở cửa nước thiên đàng cho chúng ta ( Lc 3, 21 – 22 ).
      Ngày Chúa biến hình trên núi Tabo ( Lc 9, 28 – 36 ). Chúa Cha tuyên dương Chúa là Con Yêu Dấu của Chúa Cha, Con làm đẹp lòng Cha mọi đàng. Bởi vì Chúa vâng lời Chúa Cha. Chúa chấp nhận chịu chết trên thập giá để cứu chúng ta. Mặc dù Chúa chưa có chịu chết. Nhưng sự vâng lời Chúa đã làm cho Chúa Cha rất hài lòng về Chúa. Chúa Cha đã ban cho Chúa được biến hình sáng láng, không có gì trên trần gian này sánh ví được cái đẹp lộng lẫy của Chúa.
      Hai lần Chúa Cha tuyên dương Chúa. Chúa Cha hạnh phúc, hãnh diện về Chúa biết là dường nào, để rồi Chúa Cha khoe Chúa cho chúng ta và Chúa Cha nói cho con người chúng ta hãy bắt chước Chúa, sống như Chúa, vâng lời Chúa Cha trong mọi sự như Chúa, để Chúa Cha thương chúng ta giống như Chúa Cha thương Chúa.
      Thế nhưng, chúng ta không hiểu tại làm sao, vì lý do gì mà khi Chúa chính thức bước vào cuộc khổ nạn, Chúa Cha không tuyên dương Chúa gì cả ? Lẽ ra đây mới là thời điểm quan trọng nhất trong chương trình cứu độ, vì nếu Chúa không thực hiện, thì con người chúng ta không được Chúa Cha cứu. Vậy mà dường như Chúa Cha bỏ rơi Chúa. Điều này khiến cho Chúa phải thưa lên với Chúa Cha: “ Vào giờ thứ chín, Chúa kêu lớn tiếng: Êlôi. Êlôi, lamaxabácthani ! Nghĩa là: Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con “ ( Mc 15, 34 ). Lúc đó, mọi người dường như cũng phản bội Chúa: “ Cả bạn thân con hằng tin cậy, đã cùng con chia cơm sẻ bánh, mà nay cũng giơ gót đạp con “ ( Tv 41, 10 ).
      Trước lời than thở của Chúa như thế, chúng ta cảm thấy cõi lòng chúng ta sao mà đắng ngắt, đau buồn, tan nát vô cùng. Chúng ta thương Chúa vì Chúa đã chịu nạn chịu chết để cứu độ con người chúng ta. Dường như Chúa rất cô đơn, lẻ loi, không một người nào ở bên cạnh Chúa lúc này. Hình ảnh của Chúa Cha ở đâu, lúc này, chúng ta không thấy: “ Lũ địch thù buông câu nguyền rủa bao giờ nó mới chết, cho tên tuổi xóa nhòa “ ( Tv 41, 6 ). Nhưng mà: “ Chúa nâng đỡ con vì con vô tội, và đặt con ở mãi trước nhan Ngài “ ( Tv 41, 13 ). Như vậy, chúng ta không thấy Chúa Cha, là vì chúng ta biết rằng khi Chúa chịu đau khổ khủng khiếp như vậy. Chúa Cha vẫn ở bên cạnh, nhưng Chúa Cha không thể nào tưởng tượng nỗi được sự ác độc, dã tâm, man rợ của con người chúng ta. Nghĩa là con người chúng ta không chừa bất cứ một thủ đoạn thâm độc nào đối với Chúa cả. Dường như Chúa Cha có vẻ hối hận vì đã để cho Chúa phải chịu đựng cảnh tượng như thế này. Có thể Chúa Cha không dám nhìn Chúa, mà quay mặt sang chỗ khác để Chúa Cha khóc thầm, nước mắt chảy ngược vào trong cũng có: “ Nhưng con người đã bị thua kém các thiên thần trong một thời gian ngắn, thì chúng ta thấy lại được Thiên Chúa ban vinh quang danh dự làm mũ triều thiên, bởi vì đã cam chịu tử hình. Con người đó, chính là Chúa Giêsu. Thật vậy, Chúa Giêsu đã phải nếm sự chết, là để cho loài người được cứu độ, nhờ ơn Thiên Chúa “ ( Dt 2, 9 ). Nói tóm lại, Chúa Cha đã để cho Chúa chịu đựng như vậy là vì Chúa Cha yêu thương con người tội lỗi chúng ta. Chúa Cha chấp nhận hy sinh Con Một của Chúa Cha là chính Chúa: “ Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời. Quả vậy, Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ “ ( Ga 3, 16 – 17 ). Do đó, chúng phải tạ ơn Chúa muôn ngàn đời. Đồng thời, để lời tạ ơn Chúa của chúng ta tròn đầy ý nghĩa, không gì khác hơn là chúng ta phải đi con đường thập giá của Chúa, vác thập giá theo Chúa mỗi ngày và cuối cùng là đóng đinh tính xác thịt của chúng ta vào thập giá Chúa.
      Chúng ta vác thập giá theo Chúa hàng ngày, khi chúng ta chấp nhận những gian nan, thử thách, khốn khó, cơ cực, đói khát, rách rưới, thất bại, nợ nần, bệnh tật, đau khổ, bị hất hủi, bị bỏ rơi, bị khinh bỉ, bị chà đạp…. trong cuộc đời này trong tinh thần tin tưởng, cậy trông, phó thác, vâng phục cho Chúa. Chúng ta đóng đinh các tính hư tật xấu, đam mê xác thịt, danh lợi thú, tham sân si… vào thập giá Chúa để rồi chúng ta xin Chúa xót thương ban tha thứ và cho chúng ta được chia sẻ vinh quang phục sinh với Chúa sau này.
      Lạy Chúa, Chúa vâng lời Chúa Cha và thương xót chúng con đang bị nô lệ cho ma quỷ, xác thịt, thế gian và Chúa đã chấp nhận chịu nạn chịu chết để cứu chúng con, cho chúng con được sống. Xin Chúa cho chúng con được đóng đinh tính xác vào thánh giá và cho chúng con được sống lại với Chúa.
      Lạy Chúa, hôm nay, chúng con bước vào Tuần Thánh, xin Chúa, trong tuần này, cho chúng con biết dâng những hy sinh, hãm mình, khổ chế, làm các việc lành phúc đức, tuy rất nhỏ nhoi, chẳng xứng đáng tí nào với Chúa để an ủi Chúa trong cuộc khổ nạn, để bù đền tội lỗi, để xin Chúa cho chúng con hạnh phúc thiên đàng.
      Lạy Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, Chúa đã muốn cho Ðấng cứu chuộc loài người phải sống kiếp phàm nhân và chịu khổ hình thập giá để nêu gương khiêm nhường cho thiên hạ noi theo. Xin cho chúng con biết đón nhận bài học Người để lại trong cuộc thương khó, và được thông phần vinh quang phục sinh với Người. Amen.
      Lm Micae Võ Thành Nhân