• DƯỚI CHÂN MẸ

      Người ta nói con là cánh hồng phai
      Đời xô đẩy bước chân đầy mệt nhọc
      Giông tố đến con ôm mình bật khóc
      Nước mắt đâu làm thắm lại màu hoa.

      Người ta gọi con một kẻ mù lòa
      Cầm chiếc gậy dò dẫm trong bóng tối
      Hoàng hôn – bình minh màn đêm không lối
      Nhìn mặt mẹ đôi tay khẽ chạm vào.

      Người ta bảo mồ côi, con nghẹn ngào
      Cánh chim non cô đơn tìm hơi ấm,
      Khoảnh khắc này con mong lớn thật chậm…
      Để đợi bố chờ mẹ tuổi ấu thơ.

      Người ta sợ con, kẻ điên bơ vơ
      Thế giới này chỉ riêng mình lạc lõng
      Cười ngô nghê rồi khóc thầm lắng đọng
      Ngửa tay xin đời gì nhỉ? Ta ơi!

      Người ta bảo thế, có phải? Mẹ ơi!
      Ừ! Sự thật có gì đâu tủi hổ,
      Dưới chân Mẹ dẫu mưa sa bão tố
      Cũng hóa thành cơn gió nhẹ mong manh

      Mồ côi ư, Mẹ nâng niu dỗ dành
      Màu mắt tối ngọn đèn soi chiếu tỏ
      Cánh hoa phai thắm hồng ân tuôn đổ
      Kẻ điên nằm trong tay Mẹ ầu ơ!

      Gốc đa xưa Mẹ hiển hiện đợi chờ
      Che chở con khỏi kẻ thù truy bắt
      Tán đa nay vẫn thế Mẹ dìu dắt
      Lời cầu bàu luôn sáng mãi không thôi

      Mẹ La Vang tiếng gọi khẽ trên môi
      Bạn đồng hành dẫn đưa về nước Chúa
      Niềm hi vọng bừng cháy con nương tựa
      Núi đá ngàn năm nơi đâu vững chãi bằng

      Con quỳ gối giọt lệ tràn chứa chan
      Dẫu là ai, đời vẫn còn có Mẹ
      Chiếc lá nhỏ nhoi – đại ngàn hát khẽ
      Dưới chân Mẹ tất cả hóa dại khờ.

      Dạ Bất Tử
      Maria Bùi Thị Hải Giang
      Trích tập thơ Dưới bóng đa xưa – Mẹ ngàn hoa

      Xem thêm tại: https://tonggiaophanhue.org/la-vang/duoi-chan-me/ .