• NGÀY NHÀ GIÁO – THƯƠNG CÔ GIÁO KHÓC

      Ngày Nhà Giáo, con nghe cô giáo khóc,
      tiếng bi ai xuyên thấu ruột miền Trung.
      Huế chưa kịp khô vết thương,
      Nha Trang, Phú Yên, Lâm Đồng… lại chìm trong tang tóc.

      Nhìn cô khóc,
      bao học trò thương cô đành bất lực
      từ Bắc chí Nam một cảnh não nùng…
      Mái tóc cô bơ vơ như những cánh rừng hói bạc,
      thân hình cô chằng chịt thương tích bởi học trò hư thân
      Bao mạch máu tắc nghẽn bởi thuỷ điện vô tâm
      mặc bao phen cô lên cơn suy tim, đột quỵ…

      Bởi học trò nhân loại tham lam ích kỷ
      coi thường cô…tự mình chọc mắt mình
      sống nhờ cô mà chẳng sống nghĩa tình
      không tôn trọng, chẳng biết điều gìn giữ…

      Đứa túm rừng tóc cô kiếm chác đầu cơ,
      đứa khoét da đồi rách nát
      đứa rạch biển tứa máu,
      đứa chặn mạch máu làm của riêng…

      Không phấn trắng bảng đen,
      bao năm qua cô viết lời cảnh báo
      bằng lũ quét và hạn hán
      từng nét chữ là núi đồi sụt lở
      như lòng người sa sút…
      giọt mực cô là thác đục ngầu cuốn phăng núi đồi
      Lời cô phê thật đơn sơ mà rợn ngợp:
      “Con chọn sống, hay chọn chết?”

      Xin cô thương thứ tha cho chúng con bài học
      Cô giận thì giận, mà thương thì thương…
      Cô chỉ khóc vì học trò chẳng chịu lớn khôn,
      bài học thuận thiên vẫn muôn đời còn đó
      “Mến Chúa yêu người” đâu phải chuyện xa lạ
      Bảo vệ Cô là yêu chính thân mình
      Kính trọng cô – sống mẫu mực bằng chính lẽ tự nhiên
      Mỗi cử chỉ đều toát lên chân lý: thuận thiên,
      vì tất cả chúng con cùng chung một nguồn cội.

      Chớ gì nhân loại thôi làm cô phải khóc,
      để muôn đời cô mãi là Mẹ Thiên Nhiên.

      Đình Chẩn, ngày Nhà Giáo 2025