Trong tâm tình chờ đón ngày Chúa Giáng Sinh,
MẾN CHÚC QUÝ ÔNG BÀ ANH CHỊ EM MỘT MÙA VỌNG ẤM ÁP VÀ SỐT MẾN
—
Trong những ngày đầu của năm phụng vụ mới, Hội Thánh mời gọi chúng ta trở về với tâm tình căn bản: chờ đợi Chúa đến trong niềm hy vọng. Hy vọng không phải là một cảm xúc hời hợt, nhưng là một nhân đức, một sức mạnh thiêng liêng nâng đỡ đời sống Kitô hữu giữa bao thử thách.
Mở đầu Mùa Vọng, lời ngôn sứ Isaia dẫn chúng ta bước vào hành trình của ơn cứu độ:
“Dân đang lần bước giữa tối tăm đã thấy một ánh sáng huy hoàng.”
Ánh sáng ấy chính là Đức Kitô – nguồn hy vọng không bao giờ tắt.
Trong Năm Thánh 2025, chủ đề “Những người hành hương của Hy Vọng” càng làm nổi bật lời mời gọi: mỗi người chúng ta hãy bước đi trên đường đời như người lữ hành đặt trọn niềm tin vào Thiên Chúa.
Mỗi tín hữu như được nhắc nhớ rằng hành trình đời mình là một cuộc lữ hành thiêng liêng. Dẫu cuộc sống còn đó những nỗi buồn âm thầm, những áp lực khiến lòng dễ chao đảo, nhưng người Kitô hữu vẫn tiến bước. Bởi hy vọng không để ta gục ngã; hy vọng dạy ta kiên trì, dạy ta hãy bền lòng cầu nguyện, dạy ta tin rằng bàn tay Thiên Chúa đang âm thầm hướng dẫn từng bước đi của mình. Khi biết phó thác, ta nhìn đời với tầm nhìn xa rộng hơn, thấy trong biến cố hằng ngày một sự sắp đặt yêu thương của Thiên Chúa.
Mùa Vọng cũng mời ta hướng về tương lai vĩnh cửu, nơi Thiên Chúa sẽ đến trong vinh quang. Hy vọng làm cho ta sống ngay thẳng, tỉnh thức và trung tín với những bổn phận nhỏ bé trong gia đình, trong công việc, trong xã hội. Nhờ hy vọng, gia đình Công giáo gìn giữ được sự hiệp nhất qua lời kinh tối, qua Thánh lễ mỗi Chúa Nhật, qua những hy sinh lặng lẽ mà vợ chồng dành cho nhau, qua sự kiên nhẫn của cha mẹ và lòng hiếu thảo của con cái. Tất cả những điều bình dị ấy trở thành dấu chỉ của một niềm hy vọng sâu xa: nơi nào có Thiên Chúa, nơi ấy có bình an.Và rồi, hy vọng còn thôi thúc chúng ta trở thành khí cụ của Thiên Chúa giữa đời thường. Trong Năm Thánh này, mỗi người được mời gọi mang hy vọng đến cho người khác bằng một lời hỏi thăm chân thành, một cử chỉ bác ái nhỏ bé, hay đơn giản là sự bình an toát ra từ một tâm hồn biết gắn bó với Thiên Chúa. Khi ta gieo hy vọng vào lòng người bên cạnh, chính ta cũng được biến đổi.
Đi trong hy vọng, ta bước vào Mùa Vọng với một trái tim mới — nhẹ nhàng, thanh thoát và mở rộng lòng mình trước ân sủng của Thiên Chúa.–Nhã Lâm–
Nguồn: Nên Thánh từ những điều nhỏ bé
