Nhật ký thiêng liêng (07/6/2025): Khi thời gian lạc nhịp giấc mơ
———————… Lâu lắm rồi, mình ghé thăm một người bạn vong niên.
Cả nhà ngồi ngoài sân, dưới bóng cây chao nghiêng.
Chiều rơi rất nhẹ, như tấm khăn voan ai buộc hờ lên miền ký ức xa xăm.Anh nói chuyện rôm rả, giọng hào sảng như thể chưa từng có gì phải tiếc:
Giờ bác có chục miếng đất. Đắc địa cả. Tính sơ sơ cũng cả trăm tỷ.Mình mỉm cười. Không phải nụ cười ngưỡng mộ,
mà là nụ cười của người đã đi qua những mùa lá rụng,
hiểu rằng có những điều, khi mất đi, không bao giờ lấy lại.
Thời gian là một trong số đó.
Và sức khoẻ thì không thể đắp bằng tiền.Anh kể tiếp về con cái đã định cư nước ngoài, thành đạt, sung túc, vững vàng.
Anh như đứng trên ngọn đồi, nhìn xuống đời mình:
thấy đủ đầy, cao sang, và xứng đáng với bao công khó hy sinh.Mình hỏi nhẹ:
Dạo này bác còn ra sân bóng nữa không?Anh ngập ngừng, dõi ánh mắt xa xăm.
Rồi thố lộ:
Hồi đó, mười năm trước, chiều nào cũng chạy. Không biết mệt. Ăn no là chạy, chân nhẹ như mây.
Giờ thì… hở tí là đau.
Đêm trở mình cũng khó, nặng như mang cả tảng đá vào giường.
Mà ngủ cũng chẳng sâu. Chập chờn. Chưa kịp mơ đã thức.
Đi đứng chẳng vững. Bước chân như lâng lâng trên nền đất lạ.
Mắt mũi kèm nhèm. Ánh sáng ngoài kia chập chờn, như phủ một lớp sương mỏng.
Thật là mệt. Không chỉ thân xác. Mà cả lòng dạ, như bị băm ra từng mảnh nhỏ. Không kêu. Không vỡ. Chỉ âm thầm.Mình im lặng.
Thân thể dù cao sang quyền quý cũng nằm xuống đất mẹ.
Thời gian dù lỉnh kỉnh bao nhiêu cũng trôi về tay gió.Điều lạ là: con người càng yếu đi, lại càng ham gom góp.
Như thể đang đắm chìm trong cơn hấp hối, mà vẫn muốn ôm theo cả cõi đời.
Gom đất. Gom vàng. Gom cả tiếng trầm trồ, xuýt xoa.💌💌💌
Ở quê nhà, những người từng tranh nhau bầu vú mẹ với anh
vẫn còng lưng bên thửa ruộng cũ.
Mấy đứa cháu… chật vật với học phí, bữa đói bữa no.
Có đứa phát sốt cũng không dám nằm nghỉ.
Sợ lỡ giờ làm, mất một bữa cơm.Không ai trách anh.
Anh chưa từng làm điều gì xấu. Cũng chẳng lừa ai.
Tất cả những gì anh có đều thấm đẫm từng giọt mồ hôi của anh.Nhưng suốt một đời, anh cũng chưa từng đưa tay đỡ ai đứng dậy.
Sống ngay thẳng. Nhưng không sống cùng ai.
Không chen lấn. Nhưng cũng không sẻ chia.
Không gian ác. Nhưng cũng lạnh tanh.Một vị thế rất cứng.
Rất khô.
Rất buốt.Có lẽ, nguy hiểm nhất không phải là lúc ta làm điều sai.
Mà là khi ta không làm gì cả.
Không làm điều tốt.
Không cảm được nỗi đau bên cạnh.
Không để lòng mình đọng lại chút xót xa nào trước những mảnh đời đang tắt.Một kiểu im lặng khiến thế giới này lạnh thêm một bậc.
Giữa những suy nghĩ miên man, mình nhớ lời Thánh Giacôbê:
“Ai biết làm điều tốt mà không làm, thì là có tội.” (Gc 4,17)💌💌💌
Đêm về, mình nằm thao thức.
Dế rỉ rả ngoài vườn, từng tiếng nhỏ như kim châm vào bóng đêm.
Nghe như thời gian đang rơi. Chầm chậm.
Vô cảm.
Và không ngoái đầu.Mỗi giọt là một ngày ta không sống trọn.
Một ngày mà thân xác lại thêm một chút trượt lùi.
Tiền vẫn nằm đó. Sinh sôi ngày ngày.
Đất vẫn còn đó. Sổ hồng yên vị trong két.Nhưng thở thì ngắn dần.
Hụt hơi.
Trí nhớ thì nhàu nhĩ. Bạc màu.
Và đôi chân từng vang rền trên sân cỏ
giờ chỉ đủ để đi ra ban công hứng gió,
lại chật vật đi vào.💌💌💌
Chiều nay, khi bóng cây ngoài sân lại chao nghiêng,
mình nhận tin anh đã lặng lẽ ra đi, sau một cơn đau tim.
Rất nhanh.
Bình yên.Bóng cây vẫn chao nghiêng.
Niềm đau tan vào gió sương.
Đất còn nguyên.
Sổ hồng còn đó. Tên anh, chưa đổi.
Tiền lãi đều đều vô. Ting ting.Chỉ băn khoăn một điều:
Người không còn giấc mơ…💌💌💌
Mình thầm thì:
Lạy Chúa, đừng để con gom hết đời này, mà để mất chính linh hồn con.
Xin cho con biết để rơi, để hao, để thâm hụt,
nếu điều đó khiến ai đó nhẹ lòng hơn một chút.Xin cho con không chỉ sống ngay thẳng,
mà còn biết cúi mình xuống…
đỡ một ai đó đang chạm đáy đêm đen.Xin đừng để con sống hợp lý với suy nghĩ mình,
mà là sống chan chứa tình người.Xin cho con sống gần tinh thần của Chúa,
dù con có thể vụng về.“Vì kho tàng của anh ở đâu,
thì lòng anh cũng ở đó.” (Mt 6,21)💌💌💌
Ngày nối ngày.
Chiều buông lơi, gió nhẹ.
Bóng cây chao nghiêng. Như hôm qua. Ngày mai cũng thế.
Thời gian cần mẫn cúi đầu đi.Và những giấc mơ…
hình như đã lạc nhịp.
Không còn ai đợi chúng trở lại.Antonio Nguyễn Quang Tuấn
———————