KHI MỘT MỤC TỬ NGÃ XUỐNG – THÁNH LỄ AN TÁNG CỐ LINH MỤC GIOAN TRẦN MINH CẨN
———-
GPVO (03/07/2025) – Chiều ngày 03 tháng 7 năm 2025, tại nhà thờ chính toà Xã Đoài, Đức Giám mục Giáo phận An-phong Nguyễn Hữu Long, linh mục đoàn của hai giáo phận Vinh, Hà Tĩnh và cộng đoàn dân Chúa đã quy tụ để hiệp dâng Thánh lễ an táng cho cố linh mục Gioan Trần Minh Cẩn.
Cha cố đã an nghỉ trong Chúa ngày 01 tháng 7 năm 2025, tại nhà hưu Toà Giám mục Xã Đoài, sau một thời gian chống chọi với bệnh tật và tuổi già.🌴
Khi một mục tử ngã xuống,
đó không phải là cây đời đổ rạp, lá rụng, hoa tàn
mà là cây đức tin đơm bông trong mùa vĩnh cửu.
Không phải là tàn úa,
mà là lặng lẽ nở hoa
trên mảnh đất thiêng đã thấm mồ hôi của phục vụ
và nước mắt của cầu nguyện.Khi một mục tử ngã xuống,
đó không chỉ là kết thúc của một đời người,
mà là khởi đầu cho một sự sống khác
sự sống trong Đấng mà ngài đã tin tưởng và rao giảng suốt cả đời.Khi một mục tử ngã xuống,
đó không chỉ là phút chia ly,
mà là khoảnh khắc giao mùa của một thế hệ:
những gì ngài đã âm thầm gieo vãi, từng ngày nâng niu,
sẽ tiếp tục lớn lên trong lòng đoàn chiên Chúa.🌾
Cha cố Gioan Trần Minh Cẩn sinh ngày 23 tháng 9 năm 1941 tại giáo xứ Thanh Dạ, giáo phận Vinh, thuộc xã Quỳnh Anh, tỉnh Nghệ An.
Giữa những biến động của đất nước và Giáo Hội, ngài vẫn kiên trì bước theo ơn gọi.
Từ trường Tập Xuân Phong (1957), đến Tiểu Chủng viện Xã Đoài (1958), rồi thực tập mục vụ tại giáo xứ Vạn Lộc suốt bảy năm (1964–1971),
ngài lặng lẽ sống đời tận hiến giữa những năm tháng không dễ để mơ đến bàn thánh.
Phải chờ đến năm 1988, ở tuổi 47, ngài mới được gọi vào Đại Chủng viện Vinh Thanh, khoá I.
Và ngày 31 tháng 5 năm 1994, ngài lãnh nhận thiên chức linh mục.Đó không phải một khởi đầu dễ dàng. Muộn màng.
Nhưng không trễ.
Âm thầm, nhưng vững vàng.
Đó là hành trình của một linh mục không đi theo nhịp rộn rã của thế gian,
mà theo nhịp bền bỉ của ơn gọi, sống bằng trung tín và đợi chờ.☘️
Trong bài giảng lễ an táng, Đức Giám mục An-phong đã chia sẻ về Tám Mối Phúc Thật,
như tám nẻo nhỏ dẫn về cùng một con đường duy nhất là Đức Giêsu Kitô.Ngài nói:
Cha cố Gioan là người đã đi trọn những nẻo nhỏ ấy,
người sống nghèo khó, thanh bần,
và chết với đôi bàn tay trắng.
Ngài không đòi hỏi gì cho bản thân,
kể cả khi được Đức cha ngỏ lời giúp đỡ.
Sự nghèo của ngài là nghèo thật
một đời sống giản dị, nhẹ gánh, không bám víu.Ngài hiền lành và dịu dàng
điều ai cũng dễ dàng nhận thấy.
Âm thầm giúp đỡ người khác, không phô trương, không đòi đáp trả.Ngài đã sống một đời sầu khổ
không chỉ vì thời cuộc, vì khao khát trở thành linh mục mà phải đợi đến năm 53 tuổi mới được toại nguyện,
mà còn vì bệnh tật triền miên
nhưng trong tất cả, ngài đã âm thầm hiệp thông với Chúa Giêsu chịu đau khổ.Ngài sống khiết tịnh, trong sạch vì Nước Trời.
Kiên trì đến cùng trên con đường thập giá.
Có những người bỏ cuộc vì chờ đợi quá lâu. Nhưng ngài không.
Ngài vẫn bước, vẫn tin, vẫn trung thành cho đến trọn vẹn.🌾
Ba mươi mốt năm linh mục,
cha Gioan đã âm thầm cử hành hơn mười một ngàn Thánh lễ
trên những bàn thờ thấm đẫm hương đất cằn khô của gió Lào,
và những trận lũ nối nhau tràn về trong mùa mưa bão.Mỗi Thánh lễ là một hạt ân sủng.
Hơn mười một ngàn Thánh lễ
là hơn mười một ngàn làn sóng ơn thiêng
lặng lẽ chảy vào đời sống dân Chúa.
Không ồn ào, nhưng đậm đà và bền vững.Ngài từng phục vụ tại các giáo xứ: Thổ Hoàng, Vĩnh Hội, Kẻ Vang (1994- 2004); Xuân Tình (2004- 2014); Bình Thuận (2015 – 2018),
rồi nghỉ hưu tại Yên Đại, trước khi về với Chúa tại nhà hưu Toà Giám mục vào lúc 15 giờ 05 phút ngày 01 tháng 7 năm 2025.🌾
Ngài không thuộc về những bản tin lớn. Ồn ào.
Nhưng những nơi ngài đến không chỉ ghi nhớ tên một cha xứ.
Người ta nhớ hình ảnh một vị linh mục có khuôn mặt phúc hậu, luống tuổi,
ngồi dưới bóng cây nhà thờ mỗi chiều, lặng lẽ đọc kinh và mỉm cười với lũ trẻ nô đùa bịt mắt trốn tìm.
Một mục tử sống giản dị như một người cha thật sự giữa đoàn con.Ngài là một linh mục như bao linh mục âm thầm giữa đời,
trung thành với chiếc áo chùng đen nơi nhà thờ miền quê nghèo,
không phải như một tấm áo lễ nghi,
mà như một dấu chỉ thầm lặng của một đời đã chết cho ý riêng,
đã khước từ thế gian, để sống cho Thiên Chúa và các linh hồn.
Màu áo ấy
màu của từ bỏ,
của thinh lặng,
của trung thành
ngài đã mặc không chỉ bằng vai áo,
mà bằng cả đời sống được hiến dâng từng ngày.Không ai nhớ ngài đã giảng bao nhiêu bài giảng, đã lần bao chuỗi hạt, đã viết mấy dòng suy niệm.
Nhưng người ta nhớ ngài đã đến nhà ai trong cơn bệnh,
đã giúp xưng tội cho bao người trong Mùa Chay Thánh,
đã quỳ dưới mái nhà thờ bình dị, chắp tay nguyện cầu cho đoàn chiên mình trước giờ lễ sáng.Đó là một đời linh mục không cần nổi bật.
Chỉ cần hiện diện.🌾
Thân xác ngài giờ nằm xuống nơi mảnh đất thiêng của Xã Đoài,
một nơi không chỉ lưu giữ lịch sử, mà còn cưu mang bao linh hồn đã sống trọn ơn gọi.
Ngài an nghỉ bên cạnh những người đồng môn,
những bậc tiền nhân đã đi trước: các giám mục, các vị thừa sai, các linh mục, tu sĩ,
những con người đã một thời cùng dấn thân trong vườn nho của Chúa,
đã phục vụ, đã chịu đựng, đã trung thành và đã trao đi tất cả.Nơi ấy, nghĩa trang Toà Giám mục Xã Đoài,
tựa như một “tu viện âm thầm” dưới lòng đất,
nơi những Tâm Hồn đã tận hiến được nối kết trong giấc ngủ chung của niềm tin.Chiều Xã Đoài gió nhẹ.
Tiếng chuông nhà thờ vẫn đều đặn ngân vang,
như thể đang nhỏ từng giọt buồn tiễn biệt,
hay đang nhắc nhớ điều gì chưa dứt.Ngài đã nằm xuống như một chiến binh thầm lặng,
đã tận tụy và trung thành với ơn gọi và sứ vụ.
Không bỏ ngũ, không tháo lui,
ngài đi trọn con đường
dù dài, dù gập ghềnh.Và giờ đây, thân xác ngài tan rã vào lòng đất mẹ,
như một hạt giống được vùi xuống để rồi trổ sinh.
Cây đức tin sẽ còn nảy lộc,
và mùa vàng sẽ đến từ chính chỗ ngài nằm yên.
vì có một người đã sống, đã phục vụ, và đã yêu mến Hội Thánh bằng cả đời mình.🌾
Với tất cả tấm lòng thương mến và biết ơn,
chúng con cúi đầu tiễn biệt.
Không chỉ là tiễn một người,
mà là tiễn một ngọn đèn đã cháy xong trong âm thầm.
Và cũng là đón lấy ngọn lửa đức tin mà cha để lại,
để tiếp tục cháy trong mỗi chúng con.🌲
“Tôi đã chiến đấu trong trận chiến chính nghĩa,
đã chạy đến cùng đường,
đã giữ vững niềm tin.
Giờ đây, triều thiên công chính đang dành sẵn cho tôi.”
(2 Tm 4,7–8)🍃
Antonio Nguyễn Quang Tuấn, GPVO.
———-
>>> Xem bài viết này trên Web Giáo phận Vinh tại đây:
https://gpvinh.org/khi-mot-muc-tu-nga-xuong-giao-phan-vinh-cu-hanh-le-an-tang-co-linh-muc-gioan-tran-minh-can-24499