• NGƯỜI GIEO HẠT ĐỨC TIN GIỮA ĐỜI
      (Mến tặng các thầy cô giáo lý viên nhân ngày lễ Bổn mạng – Thánh Phêrô Nguyễn Khắc Tự)
      —————
      Em là ai? Là ai giữa thế giới hôm nay?
      Không ai gọi tên. Không ai đợi em xuất hiện.
      Em không làm nên điều gì to tát,
      cũng không thuộc về chốn đài các, cao sang.

      Em chỉ là… một người giáo lý viên của Hội Thánh.
      Lặng lẽ bước vào lớp học nhỏ,
      mang theo một chút ánh sáng Tin Mừng,
      để thắp lên trong những tâm hồn bé bỏng
      một niềm tin đủ để lớn lên theo tháng năm.

      Giữa thế giới bận rộn theo tiếng gọi thành đạt
      và những kỳ tích vang danh,
      em vẫn âm thầm miệt mài phục vụ Lời hằng sống.

      Em không có nhiều học vấn,
      nhưng nơi em là cả trái tim ủ ấm,
      bởi một cuộc gặp gỡ lặng sâu bên trái tim Chúa.
      Không phải kiến thức nhiều, sâu rộng
      làm cho bài giảng sống động,
      mà chính lòng mến nơi em
      đã chạm vào những tâm hồn non nớt, trong veo.

      Những lớp học thưa thớt, chỉ dăm ba trò,
      em vẫn cần mẫn lên lớp mỗi tuần.
      Không phàn nàn, không đòi hỏi, không kêu ca.
      Như người thả những hạt cuối cùng
      nơi mảnh đất khô khốc cháy màu nắng hạn,
      em vẫn tin sẽ có một mùa mưa về.

      Những trò yêu ương sượng tuổi thần tiên,
      như ổi xanh chưa đến thời hái trái.
      Giữa dao động nhân cách và khát khao khẳng định mình,
      giữa vui chơi hồn nhiên và gò bó học hành,
      giữa những giới hạn về trình độ
      và những giấc mơ lặng lẽ chưa gọi thành tên…

      Em không trách các em.
      Em kiên nhẫn, như Thầy Giêsu năm xưa
      ở lại bên những người chậm hiểu,
      những tâm hồn lạc hướng.
      Em không tạo nên những bậc thánh ngay tức khắc,
      nhưng kiên nhẫn gieo vào tim họ một chồi đức tin,
      đủ để lớn lên trong mùa mưa ơn Chúa.

      Là con người như bao người,
      em bận bịu lo toan việc đồng áng, gia đình.
      Rồi con cái lại đau mỗi khi trời trở gió.
      Là mẹ già thức giấc suốt canh thâu…
      Những cố gắng của em
      là soạn bài, là khăn áo chỉnh tề,
      là khuôn mặt đoan trang, mô phạm.
      Em muốn chỉn chu
      nhưng đối lại là ánh mắt thờ ơ của học trò,
      là những lời trách cứ từ người thân,
      là ánh nhìn xót thương pha chút ghẻ lạnh từ cộng đoàn.

      Công việc người giáo lý bị xem là nghề tay trái,
      là chỗ cho những ai buồn chán, học đòi làm sang.
      Không ai tuyển, không ai ký hợp đồng.
      Không lương thưởng, không bảo hiểm, không một chút danh phận.

      Nhưng người đời đâu có hiểu:
      giáo lý viên là một ơn gọi nhiệm mầu.
      Đấng đã chọn em để làm cầu nối,
      để Người có thể đến với tâm hồn các em nhỏ.

      Người đời đâu có biết:
      đó là một thừa tác thánh thiện
      mà Hội Thánh ủy thác cho em
      với tâm tình vừa tin tưởng, vừa khích lệ.
      Người đời đâu có biết:
      dù vốn liếng, khả năng em còn hạn chế,
      em vẫn tin tưởng vào những điều đẹp đẽ, tốt lành
      vào giáo huấn rõ ràng, mạch lạc.
      Em chỉ cần ngồi xuống,
      và học về Chúa cùng với các em.

      Em người giáo lý viên như một chiến sĩ can trường.
      Không mặc áo giáp, không cầm gươm, súng ống,
      nhưng mỗi ngày vẫn bước vào một trận tuyến:
      nơi niềm tin bị coi thường,
      nơi chân lý bị pha loãng,
      nơi những tâm hồn trẻ thơ chao đảo
      giữa bao thứ tiếng gọi mời.

      Giáo lý viên người chiến sĩ của Lời,
      dẫu vô danh, vẫn là chứng nhân sống động.
      Âm thầm, bền bỉ, kiên trung,
      em đang sống cuộc tử đạo trắng giữa đời:
      không đổ máu,
      nhưng đổ cả thời gian, sức lực,
      và cả sự thờ ơ của ánh mắt quanh mình
      cho đức tin của thế hệ mai sau.

      Những hy sinh lặng thầm theo ngày tháng của em
      rồi cũng sẽ nở hoa trên đồi thánh giá.
      Và hương thơm ấy
      sẽ không tan biến vào lãng quên.
      🌷
      Antonio Nguyễn Quang Tuấn
      (Phác lại bài giảng lễ Thánh Phêrô Tự sáng ngày 10/07/2025 tại Xã Đoài)
      ___________________________